Ta cõng nàng đi trên sóng. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo.
Và dễ sống hơn một chút. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết.
Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.
Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.
Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn.
Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.
Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.
Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn…
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Con nó thì sinh ra trong đó. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này.