Những kẻ đó may mắn vì họ có nhiều nghị lực, nhiều hạnh phúc mà ít lo lắng, ít mệt nhọc hơn kẻ khác. Bà bèn hỏi người chủ có muốn mua bánh của bà làm không. Bà viết cho tôi: "Một buổi tối, chuông điện thoại reo.
Sáng hôm sau, thay đổi hẳn. Mồ hôi toát ra lạnh và nhờn. Phải mở cuốn này ra, coi lại những đoạn bạn đã đánh dấu.
Trong cuốn "Loài người sống bằng gì?", Ông nói: "Vì là y sĩ, tôi có cái vui thấy sự hoạt động chữa được người mắc bệnh thần kinh chân ray run run, tê liệt. Bởi vậy tôi ngạc nhiên thấy ông đã 78 tuổi mà vẫn bình tĩnh, khỏe mạnh làm sao. Tại sao vậy? Thì đây: Một lần tôi hỏi giáo sư William Lyon Phelps ở Đại Học đường Yale về điều ấy.
Mới đầu chúng mọc rất mau. Chúng tôi nghèo, lúc nào cũng đeo nợ. Có thể viết cả cuốn sách về chuyện ấy được, nhưng đây tôi xin tóm tắt lại.
Tôi đem hết thời giờ, nghị lực và hăng hái để làm nghề mới của tôi". "Khổ trí vì thấy một đống công việc bó buộc phải làm gấp cho xong, nội trong ngày". mà "nếu không" nghĩa là chết chắc chắn.
Đó là một chân lý căn bản khả dĩ thay đổi nhiệm mầu cuộc sống của ta được. Một người học trò cũ của tôi, ông H. Mới đầu, tôi phải nẳm để trả lời điện thoại.
Như vậy có thể gặp được dịp may là viên đô đốc Nhật bận việc quá sẽ quên điều tôi đã làm. Ông rằng: "Nếu bạn thấy vô cùng hăng hái trong khi làm việc, thì gần như không có việc gì mà bạn không thành công". Ông kiếm tên và địa chỉ của những người tàn tật khác và viết những bức thư vui vẻ an ủi họ để họ và ông cũng được vui lòng.
"Một phần lớn cái mà ta gọi là hoạ. Họ sống một cách hợp lý và bình dị từ lâu, rồi khi kiếm được số lợi tức đó, họ cho rằng đã đạt được mục đích của đời họ rồi. Cố nhiến, đó là một bạt tay vào lòng tự phụ của chàng.
Họ không tin như vậy. Tôi không hề để ý tới những sự gian lận đó mãi cho tới hôm có một người laị thăm tôi tự xưng là Thanh tra của chính phủ và đòi tôi một số tiền trà nước. Ta phải kết luận rằng: Chắc chắn không khi nào ông Edward S.
Nhưng khi về nhà để ăn cơm trưa, bạn có thể nghỉ mười phút sau khi dùng bữa. Khách đã tới cửa rồi, không sao thay kịp nữa. Từ đó tôi phải lăng xăng: khách hàng bao vây tôi, hỏi giá cả, đòi coi màu sắc, kích thước.