Đô đốc Byrd cũng nhận thấy điều đó trong những đêm ở Nam Cực lạnh buốt xương và tối như âm phủ. Một sàn gỗ cứng còn làm khoan khoải hơn là đệm lò so. Giờ là lúc nên khởi hành đây".
và vui sống này chỉ trong 3 năm (1948-1950) đã tái bản tới lần thứ tư. Nếu bạn làm đúng theo đây thì sẽ không bao giờ còn buồn vì lòng bạc bẽo của người đời Đem công những lúc nó nghĩ trong một ngày, người ta sẽ được một số giờ là mười lăm".
Kết quả lạ lùng về năng lực cũng như về sức khoẻ và hạnh phúc gia đình của tôi. Nếu không, tức là đưa cổ cho người ta cứa đấy. Ba năm sau, bà ta phải bán lại những lô đất với số tiền bằng một phần mười giá mua.
Tôi ngạc nhiên thấy họ hợp tác với những tình thế không thể tránh được và đời họ tuyệt nhiên không có ưu tư gì hết. Nếu chúng ta mệt lắm, vừa đi chúng ta vừa ngủ được. Năm 1934, ông sống bảy tháng trong một văn phòng đào dưới tuyết, gần Nam cực.
Tại sao làm việc thiện mỗi ngày lại có ảnh hưởng tốt tới tâm hồn ta? Vì khi nghĩ cách làm vui người khác, ta không nghĩ tới ta nữa; mà chính cái tật chỉ nghĩ tới mình đã làm cho ta ưu tư, sợ sệt và lo lắng. Cho nên không bao giờ chị ta nói: "Dượng các con cho các con đi học, thiệt là lòng rộng như biển cả". Và tôi làm đúng như vậy.
Như vậy hỏng lắm, vì có ai muốn dùng một người chỉ lặp lại lời những người khác như cái máy hát đâu. Bấy giờ chúng tôi hết thảy 88 người ở trong chiếc tiềm thuỷ đĩnh Baya SS. Evans gần tự huỷ đời ông cho tới khi ông học được rằng: "Đời sống ở trong hiện tại, ở trong ngày đang sống, trong giờ đang sống".
Trái lại, nếu cứ muốn lo nghĩ, cáu kỉnh hay mắc bệnh ung thư thì cứ việc mà nghĩ luôn luôn đến mười phần trăm trường hợp khổ cực. Loài người vong ân là điều rất tự nhiên; vậy chúng ta cứ mong có người đáp ơn ta thì chúng ta sẽ tự rước lấy nhiều nỗi đau lòng. Quân địch thả thuỷ lôi tấn công chúng tôi luôn 15 giờ.
Nhờ có nó tôi sẽ tránh được hai nạn này là: hấp tấp và do dự. Đoạn hỏi đến mẹ cha. Nếu chúng ta muốn bồi dưỡng một tâm trạng để được yên vui thì chúng ta phải theo quy tắc số một này:
Nhưng sau nghĩ lại, ông tự nhủ: "Kể cũng phải, làm sao mình biết được lão này nói vô lý? Mình có học tiếng Thuỵ Điển, nhưng đâu phải là tiếng mẹ đẻ của mình! Như vậy rất có thể mình viết sai mà không biết. Phải, đời chỉ đòi hỏi ta có bấy nhiêu thôi. Ở đây trường học nghèo, đường xấu; tôi thấy cô đơn, thất vọng đến nỗi có lần muốn tự tử, cho rằng không sao thành công được hết.
Bà rụt rè ngỏ ý đó với người bán hạt dẻ ngào đường [41]. Trên đường về, nhà tôi ngừng xe lại, nắm chặt hai tay, khóc: "Mình, tôi chịu không được nữa". Sống một ngày là một ngày hấp hối.