Giờ thì tôi đã hoàn toàn yên tâm. Kể từ lúc bước vào phòng, anh luôn tránh nhìn James. Jones luôn đến công ty sau khi đã dùng xong bữa sáng và lúc nào cũng về nhà đúng giờ để quây quần cùng gia đình bên bữa tối trong căn nhà ấm cúng của mình.
- Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Đến chiều chủ nhật, vợ chồng anh mời gia đình Jones sang thưởng thức buổi nướng thịt ngoài trời. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt.
Làm sao có thể thất bại được cơ chứ? Cuối cùng thì anh đã tìm ra cách làm việc thông minh hơn chứ không phải là chăm chỉ hơn. - Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian. Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai.
Xét cho cùng, trường hợp này cũng chưa gây ra thiệt hại gì lớn, đúng không? Tớ tin là mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi. Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Đã đến lúc cần tìm đến Jones.
Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi. James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu "Mình phải chấm dứt tình trạng kiệt quệ này! Mình phải thay đổi.
Thế nhưng cuộc sống vẫn luôn có những thử thách. - James này, chính Jennifer đã giúp tớ quản lý tốt hơn. Trong bữa cơm cuối tuần, vợ anh thắc mắc không hiểu vì sao mọi chuyện lại thay đổi tốt đẹp đến thế.
Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi.
- Khoan đã, - Jones vừa nói vừa giơ tay ra chặn lại. Nhưng từ khi làm quản lý, anh không chỉ phải hoàn tất công việc của mình mà còn có trách nhiệm đối với hiệu quả làm việc của các nhân viên cấp dưới, theo đúng yêu cầu của công ty. - Nếu có điều gì cần chia sẻ với em thì đó là hãy cùng anh mừng cho cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng hạnh phúc hơn, vì anh đã biết được cách sắp xếp công việc thật tuyệt vời! Từ đây, công việc là niềm vui chứ không còn là gánh nặng nữa; anh sẽ có nhiều thời gian hơn để chăm sóc em và các con.
Song song đó, James cũng tự tìm ra một bảng đối chiếu giúp anh dễ dàng xác định phạm vi thẩm quyền phù hợp tùy theo mức độ quan trọng của công việc cũng như kiến thức và kinh nghiệm của người được ủy quyền. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm.
Tớ cũng đã yêu cầu cô ấy nhắc lại những điều tớ nói và cả hai đều nghĩ mọi chuyện sẽ ổn. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. James không còn phải làm việc quên ăn quên ngủ nữa.