Rồi lại đây ngủ bên em. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?.
Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.
Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).
Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính.
Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Thế đã là tốt lắm rồi. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật.
Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.
Cái đó làm bạn tỉnh ra. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết.
Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Dù lúc đó chả nghĩ gì.
Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.