Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Có đến hàng trăm con.
Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.
Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Ta đâu ham hố thắng thua. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.
Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.
Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Đặc biệt là trong những người tài. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.
Thế mà rồi cũng ngủ được. Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Mình được khóc cho mình.
Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).
Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về.
Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Nhưng lại muốn súc tích.