Khi bọn thợ làm ngày tới, thấy con số 7. Nếu là một quy tắc cực kỳ quan trọng thì gạch dưới nó, hoặc đánh bốn chữ X "xxxx" ở ngoài lề. Khi George Pullman và Carnegie tranh nhau độc quyền chế tạo những toa xe lửa có giường ngủ cho một công ty hỏa xa nọ, hai bên chỉ trích lẫn nhau, đua nhau hạ giá, thành thử đều không lời.
Franklin Bettger, một biện sư khéo léo nhất trong nghề bảo hiểm nói với tôi: "Từ lâu, tôi đã hiểu rằng với nụ cười, đi đâu ta cũng được tiếp đón niềm nở hết. Đó là quy tắc của mọi sự trọng tài: giữ thể diện cho người ta. Sau khi nghiên cứu nó kỹ rồi, mỗi tháng nên để ra vài giờ ôn lại.
Trong nhiều năm, bà đay nghiến ông, thịnh nộ với ông, mạt sát ông, vì ông in sách cho không, không đòi quyền tác giả, mà bà thì không muốn bỏ những món tiền đó. ít lâu sau, ông nảy ra một ý. Hai người lại đứng trước cửa sổ, ông Eastman nhũn nhặn và kín đáo như thường lệ, lấy tay chỉ những công cuộc ông đã gây dựng để giúp nhân loại.
Ely Culbertson là vua bài bridge. Ai mà không mến một người như vậy? Dưới đây là một bức thư mà Tổng thống Lincoln viết ngày 26-4-1863, trong giờ đen tối nhất của cuộc Nam Bắc chiến tranh.
Nhưng trăm người đàn ông thì không có đến một người chịu gắng sức thành công trong hôn nhân. Cho nên đáng lẽ buộc tội anh, tôi định thay đổi thái độ mà khoan hồng với anh và tôi đã thành công rực rỡ. Một chi phiếu một triệu mỹ kim! Tôi nói với ông rằng tôi chưa từng biết người nào ký một chi phiếu khổng lồ như vậy và tôi muốn kể lại cho những hướng đạo sinh của tôi rằng chính mắt tôi đã thấy một chi phiếu một triệu đồng! Ông vui vẻ đưa tôi coi.
Bọn họ bèn yêu cầu này nọ. Vậy nếu bạn muốn được thương mến, xin nhớ quy tắc thứ hai này: "Giữ nụ cười trên môi" Cho nên tôi nói rằng những chi tiết mà ông ấy không chịu cho biết, không cần thiết gì hết.
Rồi ông khen không ngớt miệng: "Thiệt tuyệt; chỉ cần ấn cái nút là xe chạy, chẳng khó nhọc chút chi hết. Chị đó dâng ông một miếng bánh mì bột bắp. Khi ông vô phòng giấy nhà chế tạo đó, ông nói: "Ông có biết rằng ở Brooklyn này, không có ai trùng tên với ông không?".
Mà nếu một trăm bức được mười bức trả lời thì ông phải cho là một sự lạ. là hội trưởng hội "Công giáo" của châu thành Boston, được bạn bè giúp đỡ, ông dùng đủ cách bài trừ, nhưng than ôi! Không có kết quả chi hết; không hy vọng gì trừ được bọn đó hết. Và ông không bao giờ quên chuyện đó hết.
Lần đầu tiên trong đời tôi, tôi tự buộc tội tôi - mà thú vị chứ! Tôi tiếp: - Đáng lẽ tôi phải có ý tứ một chút. Và "ông Copper" thích được gọi như vậy lắm. Còn cứ nhịn đi thì được nhiều hơn cái mình muốn nữa".
Buổi học sau, "tội nhân" đó đứng dậy, nhìn thẳng vào các bạn, đọc lớn tiếng những lời chửi đó của họ. Còn có cách gì chê bai một người có giọng mềm mỏng như vậy nữa? Bảy giờ rưỡi; và chịu ca với.