Megiddo quả thật rất có lý khi bảo rằng, ông chủ sẽ đánh giá đúng mức kết quả công việc của những người nô lệ. - Nếu em muốn thế, Sira, thì hãy dùng tên nô lệ này. – Ông bối rối nói với ông Arad.
- Tôi cũng thấy họ thật đáng thương. Người này tiếp nối người kia cặm cụi làm việc như những con kiến, từ hừng sáng cho tới khi tối mịt. - Vàng chứ, chọn vàng chứ! – Hai mươi bảy người cùng đồng loạt lên tiếng.
- Tôi có một vấn đề rất muốn mang ra bàn bạc, không biết ý ông và những người bạn ở đây như thế nào? Trong việc buôn bán, nếu có một cuộc thương lượng đi đến thành công và chắc chắn mang lại lợi nhuận, thì bạn cần phải bảo vệ thành quả của mình, tránh những suy nghĩ do dự hay thiếu tự tin của bản thân, đồng thời cảnh giác với những ý kiến can thiệp của người khác. Mọi việc tiến hành đúng như vậy.
- Vậy sao! – Hadan Gula ngạc nhiên - Tạo sao ông cho rằng, họ chính là những con người của bốn mươi năm về trước mà không phải là người khác? Những thực khách khác cũng mang thức ăn đến và vây quanh hai người. Chính bản thân mỗi người phải tự vận động để hiểu rõ mọi chuyện và sẵn sàng nắm bắt các cơ hội đến với mình.
- Đúng là một câu chuyện rất thú vị. - Ngày hôm nay có bao nhiêu người trong số các bạn mang túi tiền xẹp lép? Chờ khi đám đông tản bớt, ông mới tiến đến gần.
- Một chàng trai lên tiếng. Bà có linh hồn của một vị nữ thần. "Có một người nông dân hiểu được tiếng nói của loài vật, nên vào mỗi buổi chiều, ông ấy thường nán lại trong chuồng gia súc để nghe các con vật nói chuyện.
Cháu sẽ không mất tiền khi đi xin lời khuyên, nhưng cháu phải chú ý để nhận lấy những lời khuyên có giá trị nhất. - Á! Tarkad đây rồi, tôi đã nhiều lần đi tìm cậu để đòi một đồng và hai hào bạc mà cậu đã mượn tôi trước đây. - Tôi muốn nhìn sự may mắn ở một khía cạnh khác.
Đây cũng là câu hỏi mà cháu vừa mới hỏi ta, đúng không? Ông trả lời như tất cả những gì mà Megiddo đã nói với ông trước đó và hãnh diện đưa cho ông Arad Gula xem cái túi tiền nặng trĩu luôn ở bên thắt lưng, đồng thời giải thích rằng ông đang dành dụm tiền để chuộc lại sự tự do của mình. Tất nhiên, ông chủ của anh ta không thể đáp ứng yêu cầu vô lý đó được. - Không! – Anh ấy không thể làm được những điều đó đâu.
- Ông có thể tin tưởng tuyệt đối vào cháu. Còn nếu ông chủ không đi đâu cả, anh chỉ việc nằm nghỉ ngơi và gặm cỏ non suốt ngày. Người cha muốn con mình sau này lớn lên có một số vốn làm ăn, nên đã cho người vay tiền vay mười đồng bạc.
- Anh luôn luôn tốt bụng với những người bạn của anh, Bansir à. - Tại sao chỉ có một ít người kiếm được nhiều vàng và trở nên giàu có như thế? - Thế thì hãy bắt con lừa làm thay công việc cày xới của con bò.