Tôi làm độc giả cho tôi. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Không gì tự nhiên sinh ra.
Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Chúng là những kiệt tác. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.
Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Cô gái bảo: Không.
Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Họ biểu trưng cho chính họ. Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ.
Cớ gì mà không dám nói. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất.
Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Với họ, viết không có tị ti nào là học. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.
Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó.
Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? Tôi nói: Cho con đi bệnh viện.