Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.
Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.
Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng. Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.
Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80.
Con không nói thì làm sao mẹ biết. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Tôi và thằng em lại về.
Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi.
Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.
Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế.
Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.