Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào.
Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài.
Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.
Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều.
Viết là một lao động kỳ diệu. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Mà phần lớn vì bạn mất tự do.
Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại.
Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Phải có mối quan hệ. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt.
Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Không biết thanh minh thế nào.
Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Nhu cầu của bạn không cao. Cái cuối có phần họ nói đúng.
Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm.