Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này).
Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.
Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học.
Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Vì chúng ta đều ngoáy mũi.
Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.
Để sống cho xong đời. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.
Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ.
Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn.
Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.