Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.
Làm ơn nhanh nhanh cho. Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.
Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Ông cụ rất phấn chấn. Nhất là những mặt còn lại của đời sống.
Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ.
Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả.
Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.
Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến.
Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.